Năm 30 tuổi tôi mới có chồng, sở dĩ không phải tôi ế hay kén chọn mà là vì ba mẹ người yêu nói cưới hỏi xong thì về ở với ông bà chứ không được ra riêng. Nhà anh khá giả có tiếng, nhà cửa rộng rãi, đất đai ruộng vừa thả ga nhưng tôi biết ở chung với ba mẹ chồng chẳng thể thoải mái được, làm gì cũng phải ké né khép nép, vả lại dưới anh còn có cặp vợ chồng cậu em trai, khéo léo đến mấy cũng không tránh được xích mích đời thường.
Ậm ờ mãi một thời gian, vì yêu anh và nghĩ sau này khó có thể tìm được một người tốt như anh nên tôi quyết định “sống chung với mẹ chồng”. Đám cưới chúng tôi được tổ chức linh đình, ai nấy đều dành những lời chúc tốt đẹp cho cặp vợ chồng “sắp hết trẻ” này, chúc chúng tôi sớm sinh được quý tử. Vì anh là con cả trong gia đình nên tôi cũng mong sinh được một bé trai kháu khỉnh cho ông bà nội mát ruột mát gan, phận làm dâu con như tôi cũng dễ sống qua ngày.
Thế nhưng cưới nhau về hơn 1 năm mà tôi vẫn chưa hoài thai, đi khám bác sĩ khuyên cần thoải mái tinh thần để khỏe cả thể chất và tinh thần thì cơ hội thụ thai mới nhiều. Hiểu được nguyên nhân, chồng nói tôi nghỉ việc ở nhà tĩnh dưỡng để sớm có em bé. Đâu ai biết từ ngày đó cuộc sống của tôi chính thức nổi bão giông.
Vì cô em dâu đã sớm sinh một cậu trai đáng yêu nên cả mẹ lẫn con cô ấy đều được ông bà nội hết sức cưng chiều, mẹ chồng tôi vốn là người hiểu chuyện nhưng vì ham cháu nên không còn quan tâm đến những điều xung quanh. Cô em dâu được đàng suốt ngày kiếm cớ mỉa mai, sai tôi làm này làm kia mà không biết ngượng miệng. Có lần em dâu còn sai tôi đấm lưng cho, tôi thấy hơi quá và chẳng phải bổn phận của mình nên không làm.
Cô ta nói:
– Thân làm dâu cả mà không sinh được cháu đức tôn thì chỉ là đồ bỏ đi, còn không biết phận mình mà hầu hạ người khác cho tốt vào.
Tôi ấm ức chỉ biết chạy vào phòng khóc tu tu, tôi hiểu chồng đi làm mệt nên chẳng kể, sợ anh phiền lòng. Dường như ông trời thương tôi nên cho tôi mang thai đứa con đầu lòng, ngày đi siêu âm về, tôi và chồng nói giới tính của bé là gái nhằm xem thái độ của mọi người như thế nào.
Ba mẹ chồng nói cháu nào cũng là cháu nhưng tôi biết trong lòng ông bà buồn nhiều, tôi cũng không nói gì thêm. Biết chuyện cô em dâu tôi hả hê hết biết, tiếp tục những trò thường ngày, có lần còn khiến tôi suýt té ngay bậc thềm cầu thang, sự việc được mẹ chồng chứng kiến nhưng bà chỉ nhắc nhở bâng quơ rồi thôi. Tôi cố ngậm đắng nuốt cay, tập trung chăm sóc bản thân và con thật tốt.
Ngày con chào đời, gia đình tôi vỡ òa trong hạnh phúc, ông bà vui mừng khôn siết, tôi cười bảo 2 vợ chồng giấu để ông bà bất ngờ. Em dâu tôi ở nhà nghe tin ngã ngửa, thế thượng phong giờ đã thuộc về dâu cả là tôi đây. Tôi được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, em dâu tôi giờ đây cứ mỗi lần đối diện tôi mặt mày thất thần, lom khom chẳng dám ngẩng mặt to mồm như trước. Tôi hả dạ lắm, nhưng tôi không như cô ta, không muốn gây khó dễ cho ai. Điều tôi cần làm bây giờ là chăm sóc gia đình mình và sống thật hạnh phúc, chỉ thế thôi.
(myhuyen… @gmail.com)