Tháng này đen đủi thật chị em ạ. Cuối năm đến nơi rồi, chưa tích cóp được khoản nào ra hồn đã lại mất thêm cả trăm triệu vì cưới nhầm phải gã chồng hay ghen, cục súc và nóng tính. Ngày xưa lúc yêu sao tôi mù quáng thế không biết, chẳng nhận ra anh ta vô duyên như vậy.
Chồng với tôi năm nay cùng 31 tuổi, bạn bè toàn trêu vợ chồng bằng tuổi “nằm duỗi mà ăn”, tôi nghe cứ tưởng là giàu có sung sướng lắm nhưng hóa ra ngược lại hoàn toàn các mẹ ạ! Yêu nhau từ hồi học cấp 3, suốt ngày đèo nhau đi đi về về, trải qua 1000 lần chia tay giận dỗi thì năm 25 tuổi chúng tôi về chung 1 nhà.
Cưới xong phát bố mẹ tôi bán nhà luôn, tậu căn chung cư mới ở ngay gần khu chúng tôi ở. Cứ cuối tuần là 2 bên nội ngoại lại tụ tập ăn uống, được cái bố mẹ anh chị em đều hòa thuận nên cuộc sống của tôi hậu hôn nhân lúc nào cũng vui vẻ. Kinh tế ổn định vì vợ chồng tôi đều có thu nhập cao, 6 năm chung sống có thêm cặp công chúa sinh đôi nữa, chẳng lúc nào nhà cửa ngớt tiếng cười.
Chồng tôi rất yêu vợ thương con, ở bên nhau hơn chục năm rồi nhưng chưa bao giờ chồng kêu chán cả. Thi thoảng cũng có lúc bát xô đũa lệch, cũng dọa dí nhau ra tòa rồi nhưng được vài hôm lại đâu vào đấy vì chúng tôi đều nhìn con để cố gắng. 2 công chúa nhà tôi rất xinh xắn ngoan ngoãn, từ lúc có con thì tôi chẳng phải lo quản chồng gọi chồng về những lúc nhậu nhẹt nữa, vì buổi tối không thấy bố đâu các con sẽ gọi điện ầm lên khóc lóc.
Thật sự thì cuộc sống hiện tại của tôi chẳng có gì để kêu ca, nhưng có một điều duy nhất khiến tôi mệt mỏi chính là tật ghen tuông vô cớ của chồng. Anh hay đòi kiểm tra điện thoại máy tính của vợ, tôi chấp nhận luôn vì cũng chả có gì phải giấu, nhưng nhiều lúc chồng làm tôi xấu hổ khi ra ngoài vì thói cư xử không chịu suy nghĩ. Chẳng hạn như 2 đứa rủ nhau ra cafe đổi gió, tôi mặc đồ sexy một tí có ai nhìn là anh lại khó chịu. Có bữa đi xem phim đêm muộn, tôi ngồi một mình đợi chồng mua bỏng nước, mấy thanh niên choai choai thấy tôi mặc váy nên trêu kiểu em nọ em kia, chồng tôi nghe thấy liền quẳng đồ vào thùng rác đi ra cãi nhau với người ta luôn!
Hoặc có lần ăn ở nhà hàng, bố mẹ ngồi đấy mà chồng tôi đòi đánh nhau với cả phục vụ vì bạn ấy lỡ đổ nước lên quần tôi, lấy khăn lau cho tôi mà chồng cũng ghen! Nhắc nhở bao lần rồi, bố mẹ cũng khuyên bảo sửa cái tật nóng giận đi rồi, nhưng chồng xin lỗi xong chẳng thay đổi tí gì. Tôi cảnh báo anh rằng kiểu gì cũng có ngày gánh hậu quả từ cái tật ghen tuông vô cớ, chồng chỉ bĩu môi bảo “Để anh chống mắt lên xem!”.
Rồi cuối cùng ngày ấy cũng tới. Sáng nay tôi đi làm muộn phóng xe hơi nhanh, đến đoạn ngã tư gần công ty gặp cái ô tô 4 chỗ vượt đèn đỏ quệt vào đuôi xe nên ngã uỵch ra đường. Anh chủ xe luống cuống hỏi thăm, bảo đưa tôi vào viện nhưng chân chảy máu đau quá nên tôi nhờ gọi cấp cứu. Đúng lúc ấy chồng gọi điện, tôi nói vợ gặp tai nạn khiến anh hốt hoảng chạy qua luôn.
Chắc chồng đang ở gần nên 5 phút đã thấy anh có mặt, không nói không rằng chưa hỏi đầu đuôi, thấy anh chủ xe ô tô đang cởi áo thấm máu ở chân cho tôi liền xông vào đấm luôn! Mọi người xung quanh cản không kịp, chồng tôi túm tóc người ta lôi ra gốc cây đánh sưng hết cả mặt mũi. Tôi gào lên khóc, kêu vợ đau không lo lại đi gây sự, xe cấp cứu đến nơi thì cả tôi lẫn anh chủ xe ô tô cùng nhập viện hết.
Chị vợ anh chủ xe chạy vào viện thì bác sĩ bảo anh kia dập mũi, nứt gò má, tôi thì chỉ bị bong gân với xây xước chứ không nặng lắm. Gia đình anh đi ô tô đòi kiện chồng tôi vì tội hành hung, bố mẹ chồng muối mặt xin lỗi người ta rồi thương lượng trả 100 triệu cho qua chuyện. May mà anh chủ xe ô tô cũng tốt bụng, đồng ý đền bù viện phí với thuốc men chứ không báo công an vì anh cũng có lỗi. Tôi đang là nạn nhân tự dưng thành người phải bồi thường vì thói cả giận mất khôn của chồng, chán không buồn nói!
Từ đầu năm đến giờ dịch bệnh chẳng làm ăn được gì mấy, tiết kiệm được 250 triệu định cuối năm sắm con xe che mưa nắng, cuối cùng hôm nay phải cắn răng chuyển 100 triệu tiền oan, ngớ ngẩn hết sức. Chị em bảo tôi nên làm gì để chồng ăn năn hối cải, sửa cái tật tay nhanh hơn não đây?