Khi những đứa trẻ lập gia đình và bắt đầu cuộc sống riêng, “một gia đình” chúng ta từng chia sẻ dần dần biến thành “hai gia đình” độc lập. Sự quan tâm của chúng ta đối với con cái dù sâu như biển cũng phải biết kiềm chế, nhất là không can thiệp quá sâu vào 3 việc của chúng.
Ảnh minh họa |
1. Đừng cố gắng giúp đỡ con trong suốt hành trình cuộc đời của chúng
Với tư cách là cha mẹ, chúng ta nên đóng vai trò là người hướng dẫn trên con đường phát triển của con mình chứ không phải là người thay thế trong suốt quá trình. Con càng lớn, chúng ta càng phải học cách buông tay để conđối mặt với những thăng trầm của cuộc sống.
Có nhà văn đã từng miêu tả về mối quan hệ này một cách trìu mến: “Cái gọi là mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái chỉ có nghĩa là cha mẹ có lúc phải nhìn bóng lưng con khuất dần trong cuộc đời này. Bạn đứng ở cuối con đường, nhìn con dần biến mất tại khúc cua và tự nhủ: Không cần phải đuổi theo con nữa”.
Ngoài đời, nhiều bậc cha mẹ hỗ trợ con trong cuộc sống hàng ngày khi con còn nhỏ, rồi giúp con gánh chịu áp lực cuộc sống khi con trưởng thành. Ví dụ, gần đây có một bản tin nói rằng Kuang Zhengxuan, một người đàn ông 29 tuổi, đã quen sống dựa vào cha mẹ, không những không đi làm mà còn xin hỗ trợ suốt đời. Cha cậu, một người công nhân làm việc chăm chỉ ở công trường, cuối cùng đã chọn cách đuổi con trai ra khỏi nhà khi phải đối mặt với những yêu cầu vô lý của con. Đằng sau kết cục đau lòng này chính là sự nuông chiều, bao bọc vô lối của người mẹ với con khi còn rất nhỏ.
Chúng ta cần hiểu rằng sự quan tâm là để nuôi dưỡng tình cảm gia đình nhưng việc can thiệp quá mức có thể trở thành trở ngại cho sự phát triển của trẻ. Đặc biệt khi trẻ bắt đầu sự nghiệp và cuộc sống gia đình, chúng ta nên cho con không gian để tự do sải cánh.
Ở tuổi năm mươi, chúng ta nên suy ngẫm xem làm thế nào để thể hiện tốt hơn vai trò làm cha mẹ và làm thế nào để tìm ra sự cân bằng giữa quan tâm và buông bỏ, đây là trí tuệ của cuộc sống và sự hiểu biết sâu sắc. Chúng ta hãy tay trong tay cùng con bước đi trong những năm còn lại nhưng cũng hãy giữ khoảng cách thích hợp để mỗi người có thể tự do trên con đường của riêng mình.
2. Khi về già, người ta không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con cái
Có một quan điểm rất sâu sắc: “Khoảng cách tốt nhất giữa cha mẹ và con cái là duy trì khoảng cách bằng một bát canh”. Làm một bát canh gửi cho con cái, nhiệt độ canh vừa phải, khiến ai cũng cảm thấy ấm áp trong lòng… Quá gần sẽ quá nóng, quá xa sẽ quá lạnh, chỉ có khoảng cách phù hợp mới có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nguyên tắc này cũng nên được tuân theo giữa các thành viên trong gia đình. Không can thiệp vào sự lựa chọn của trẻ là tôn trọng trẻ; không can thiệp vào công việc gia đình của trẻ là bảo vệ gia đình; không làm xáo trộn khoảng cách là duy trì tình cảm. Những bậc cha mẹ thực sự thông minh biết cách tập trung vào cuộc sống của chính mình và sống một cuộc sống tốt đẹp trong những năm cuối đời.
Khi còn khỏe mạnh, hãy hẹn bạn cũ đi du lịch, đến một nơi xa và nhìn thấy thế giới rộng lớn, đừng giới hạn trong những vấn đề tầm thường của cuộc sống. Khi mặt trời đang chiếu sáng, hãy khám phá một sở thích mới, vận động cơ thể, trồng cây và tận hưởng vẻ đẹp của khoảnh khắc này.
Trạng thái tốt nhất của một gia đình là: Cha mẹ có thế giới, con cái hạnh phúc, quan tâm lẫn nhau, không can thiệp lẫn nhau, thường xuyên ghé thăm nhau và yêu thương nhau.
3. Xin đừng ép mình phải giúp con làm việc nhà mà hãy làm những gì có thể.
Để giảm bớt gánh nặng cho con gái, một bà lão đã bỏ quê lên phố để giúp chăm sóc hai đứa cháu. Tuy nhiên, vì quan niệm tư tưởng và thói quen sinh hoạt khác nhau nên ông thường xuyên bị con gái phàn nàn.
Bà lo con gái thức khuya, làm việc lâu sẽ bị ảnh hưởng nên dậy sớm nấu cháo dinh dưỡng nhưng con lại phàn nàn vì làm ồn quá. Bà muốn cho cháu đi học càng sớm càng tốt nên đã giúp mặc quần áo nhưng con gái lại phàn nàn rằng bà khiến cô không thể dạy con tính tự lập. Bà lo lắng khi cháu bị sốt nên cho cháu uống thuốc cảm nhưng con gái lại phàn nàn về việc bà ngoại cho cháu ăn uống bừa bãi. Ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, từ việc nấu nướng, giặt giũ, việc nhà mà con gái dường như chưa bao giờ thấy được sự vất vả của bà.
Ngoài đời, thực tế còn có rất nhiều người già rõ ràng không thích nghi được với cuộc sống ở thành phố lớn mà phải âm thầm chịu đựng để giúp đỡ con cái. Để các con được thoải mái, họ đành chịu đựng không nói một lời nào dù cảm thấy mệt mỏi.
Có người đã từng phỏng vấn một ông già bế một đứa bé trên phố và hỏi khi nào ông mệt mỏi nhất. Một ông già trả lời: Khi cháu ốm đau, ông sẽ rất mệt mỏi, vợ chồng con trai sẽ trách ông không chăm sóc tốt cho cháu.
Ở tuổi già, khi còn sức lực để làm những gì mình muốn thì luôn có những điều cần cân nhắc. Chẳng hạn, bạn không cần phải trách móc bản thân vì đã không giúp đỡ con cái, cũng không cần phải ép mình phải chịu đựng một môi trường mà mình không quen thuộc. Đối với người trẻ, đó là sự “hỗ trợ” nhưng đối với bố mẹ chúng ta, đó là sự “hy sinh” toàn bộ thời gian, tâm sức trong những năm tháng rệu rã của cuộc đời. Đừng bao giờ quên: Chỉ khi tâm hồn bình yên bạn mới có thể tận hưởng hạnh phúc.
Số phận giữa cha mẹ và con cái là một vòng luân hồi nhận và cho. Và tình yêu đích thực là cho đi thích hợp và rút lui thích hợp. Khi mọi người già đi, họ nên học cách từ từ rút lui khỏi cuộc sống của con cái mình, chăm sóc và giúp đỡ kịp thời và buông bỏ.