Tôi yêu phải người đàn ông là con cưng của mẹ. Trước khi quen tôi, Long chẳng biết làm việc nhà, đến cả việc gấp chăn màn sau khi ngủ cũng không làm được. Khi gặp tôi, được tôi chỉ dạy rồi thường xuyên bắt làm thì anh mới dần thay đổi. Thấy con trai dần thay đổi, có người yêu sang chơi là lau dọn nhà cửa, vào bếp phụ giúp thì mẹ chồng tôi khó chịu ra mặt. Bà nói con trai của bà không cần phải làm gì hết. Bà còn tỏ ý không chấp nhận cô con dâu là tôi. Nhưng chồng tôi nhất quyết lấy tôi làm vợ, dùng dằng nửa năm mẹ chồng cũng đành đồng ý.
Cuộc sống làm dâu của tôi bắt đầu cũng không dễ dàng gì. Ngay từ ngày cưới, tôi đã thấy mẹ chồng mặt mày khó chịu nhìn tôi. Nhưng tôi cứ kệ, tôi lấy chồng chứ không phải lấy mẹ chồng. Đến đêm tân hôn, tôi và chồng hào hứng lắm. Chúng tôi đổ người trên giường, hạnh phúc ôm lấy nhau. Nhưng đang khúc cao trào thì tôi nghe thấy tiếng động lạ trong tủ quần áo. Chồng tôi thì nói chắc do tủ lâu năm nên thế. Chồng tôi chưa dứt lời từ trong tủ đổ ào ra một “thứ”. Khi chúng tôi bật đèn lên thì cảnh trước mắt quả thật quá bất ngờ.
Mẹ chồng tôi đưa xoa lấy lưng nằm trên đất. Còn tôi và chồng thì hoảng loạn tìm quần áo mặc vào. Mẹ chồng tôi từ từ đứng dậy, nhíu mày nhìn chúng tôi rồi nói một câu:
“Cô cậu cái gì thì cũng vừa vừa thôi, đừng có làm quá mà đổ bệnh!”.
Khi tôi hỏi sao mẹ chồng lại ở đây thì bà tỉnh bơ nói rằng đang dọn dẹp phòng cho con trai thì hai người bất ngờ vào, bà không biết làm sao nên chui vào tủ trốn. Mẹ chồng nói thế rồi đi ra ngay, để lại hai đứa chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng.
Thật sự tôi rất khó xử trước tình huống này.