Từ khi ra sống riêng, vợ tôi càng ngày càng sa đà vào mua đồ online. Từ những thứ to tát như nồi chiên không dầu, dàn loa, điện thoại cho tới những thứ lặt vặt gói bột canh, mì chính, đôi tất… cô ấy mua cả trên mạng, sau đó được ship về tận nhà.
Mặc dù nhiều lần tôi khuyên là đồ có giá trị thì nên tới tận cửa hàng xem xét, trải nghiệm mà Thy vẫn khăng khăng không nghe.
Sau thì bận, nên tôi cũng không quá quan tâm lắm chuyện cô ấy mua đồ chất lượng ra sao, đắt đỏ thế nào. Mỗi lần ở nhà mà thấy cô ấy ôm thùng hàng lên chỉ nhắc nhở: “Nhà vừa mua, nợ chưa hết đâu, em chi tiêu tiết kiệm 1 chút nhé. Anh dạo phải lo kiếm tiền, em ở nhà đừng nghĩ linh tinh nha!”
Vợ tôi vừa mở thùng đồ gia vị, vừa toe toét bảo: “Em biết rồi mà. Anh cứ kiếm nhiều tiền đi, cả thế giới để em lo”.
Tôi lắc đầu, thôi mặc cô ấy vậy. Thy là thế, trẻ con, hay nhõng nhẽo, thích làm theo ý mình. Cô ấy kém tôi những 8 tuổi nên cũng khó trách được…
Tuy nhiên, thời gian gần đây cô ấy cũng có chút thay đổi. Không phải theo hướng tích cực hơn, mà tiêu cực hơn càng không hẳn. Là thế này, xưa kia cái gì cô ấy cũng đặt trên mạng, còn giờ thì không mua linh tinh nữa mà chỉ mua quần áo và mỹ phẩm. Nhưng mua tới mức ngày nào cũng có shipper gọi xuống nhận hàng thì tôi chỉ muốn phát điên. Lương hàng tháng của Thy chỉ đổ vào mua sắm. Tôi đưa em bao nhiêu cũng hết, thành ra phải tự giữ để trả nợ.
Tôi phải dọa sẽ không đưa tiền cho cô ấy tiêu nữa, cô ấy mới tém tém lại. Nhưng cũng chỉ được vài ngày rồi mọi thứ lại đâu vào đấy.
Hôm vừa rồi, tôi phải đi công tác 5 ngày. Thấy cũng thương vợ ở nhà 1 mình, tôi chuyển cho cô ấy thêm mấy triệu để đi gặp gỡ bạn bè, mua sắm. Nhưng Thy chẳng chủ động gọi cho tôi hôm nào, tôi gọi về mới thỏ thẻ: “Em sợ anh bận nên không làm phiền”.
Tôi ngây thơ tin tưởng và còn khen vợ biết nghĩ. Ấy thế mà mọi chuyện lại không phải như vậy…
4 ngày sau, tôi kết thúc công tác và trở về. Nhưng muốn tạo bất ngờ nên cứ lẳng lặng đón taxi về phòng, không thông báo với Thy. Vừa tới cửa, tôi đã hơi bất ngờ vì thấy 1 đôi giày thể thao rất lớn rõ ràng của đàn ông. Kế bên đó là một túi giao hàng bên trong chỉ còn vài hộp…
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nay shipper lại còn nhiệt tình tới mức đưa hẳn đồ lên phòng cho vợ tôi? Vừa tháo giày xong, tôi sửng sốt thấy gã trai bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn chiếc khăn. Còn vợ tôi đang mặc váy 2 dây hết sức mát mẻ.
Chỉ thế tôi đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đương nhiên, tôi không mất bình tĩnh tới mức lao vào đánh đấm gì, thay vì thế gọi cả hai ra nói chuyện. Thì ra, trong những lần vợ tôi mua hàng thì gặp anh chàng shipper này. Qua vài lần đong đưa, họ bắt đầu nhắn tin, trò chuyện với nhau mỗi ngày. Tôi thì lại bận rộn, ít có thời gian quan tâm nên vợ tôi càng không thèm giữ mình.
Sự việc đã xảy ra cách đây vài ngày rồi, Thy đang cố gắng tìm cách cho tôi nguôi giận. Cô ấy khẳng định đó chỉ là phút lầm lỡ nhất thời chứ không hề yêu gã kia… Tôi cũng chưa biết phải làm sao, nhưng rõ ràng để tha thứ cho vợ ngoại tình trong chính ngôi nhà mình không hề dễ dàng.