Chồng tôi từng có công việc ổn định. Hai vợ chồng cùng làm thì kinh tế đủ lo cho gia đình. Nhưng không may, chồng tôi bị tai nạn, chấn thương nặng nên phải nghỉ ở nhà một năm dài. Tôi phải một mình gồng gánh nuôi cả gia đình.
Chồng tôi ở nhà rảnh rỗi thì sinh tật thích rủ bạn bè về nhậu nhẹt. Lúc đó, vì nghĩ chồng buồn chán, tôi cũng tôn trọng chồng nên làm cơm đãi bạn bè của anh. Nhưng những bữa chồng ăn nhậu của anh lại ngày một nhiều khiến tôi khó chịu bất lực.
Có lần tôi khuyên anh không nên tụ tập ăn nhậu với bẹn bè nữa thì chồng tôi gắt gỏng nói tôi không hiểu chuyện, keo kiệt tính toán với chồng. Anh còn nói tôi xem thường anh, lúc anh làm ra tiền thì tôi có hay than thở thế này không? Từ đó, vợ chồng ngày một cãi nhau nhiều hơn. Tôi vừa thấy căng thẳng trong công việc vừa thấy chán nản khi thấy chồng như thế.
Một hôm, chồng tôi cầm 300 ngàn đưa tôi, nói làm một mâm cơm ngon lành thịnh soạn để đãi bạn. Tôi nhẫn nhịn lâu ngày, không chịu nổi nữa nên nói anh ra quán mà ăn nhậu với vợ, đừng về nhà rồi bắt tôi dọn dẹp nữa. Chồng tôi tức giận lắm, còn muốn giơ tay lên tát vợ. Tôi hoảng sợ, ngậm ngùi quay vào bếp làm đồ ăn để anh đãi bạn bè.
Khi tôi bưng mâm cơm ra, ai nấy cũng bất ngờ. Mâm cơm chỉ có đĩa động phộng, chồng tôi trợn mắt nhìn vợ, quát lên bảo tôi phải mua thêm vịt nướng. Tôi không nể nang nữa, yêu cầu chồng đưa tiền thêm đi. Nhưng chồng tôi làm gì có tiền. Vậy là tôi xòe tay yêu cầu những người bạn của anh đưa tiền để tôi đi mua.
4 người bạn của chồng ai cũng móc túi ra nhưng chỉ có một người có tiền, đưa tôi tờ 500 ngàn. Buổi nhậu của bọn họ hôm đó cũng chẳng còn vui vẻ nữa. Bị mất mặt, chồng tôi nổi trận lôi đình. Anh còn giở thói hăm đánh đuổi vợ. Tôi hốt hoảng ôm con bỏ về nhà bạn ở.
Chồng không hề gọi điện xin lỗi, tôi càng thấy chán nản tột cùng. Tôi chỉ muốn ly hôn chồng, tôi không thể ở cùng người chồng chẳng biết nghĩ cho vợ con nữa. Nhưng giờ chồng tôi vẫn còn ở nhà, vết thương ở chân cũng chưa khỏi, tôi bỏ chồng lúc này thế nào cũng bị thiên hạ bàn tán. Tôi phải làm sao đây?