Tôi thừa nhận, mình là người phụ nữ hay ghen. Trước khi kết hôn, hễ yêu lần nào là tôi bị cắm sừng lần ấy. Thành ra khi đến với chồng, tôi luôn có cảm giác lo sợ một ngày nào đó, anh sẽ vì người khác mà bỏ rơi vợ.
Chúng tôi kết hôn được 2 tháng rồi. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi ra ở riêng nên không va chạm với bố mẹ chồng. Hơn nữa mối quan hệ của cả nhà rất tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ có vấn đề về nội bộ.
Tính chồng tôi vốn ít nói, lại ngại tâm sự. Anh không bao giờ kể về những mối tình cũ, thậm chí công việc áp lực thế nào, anh cũng chưa từng than thở với tôi. Hôm vừa rồi tôi có dọn dẹp lại nhà, thấy một đôi giày rách, nghĩ chồng không dùng đến, tôi mới đem đi vứt.
Ngày hôm sau mở tủ giày và không thấy chiếc giày kia, chồng tôi lục tìm khắp nơi. Khi biết tôi đã vứt rồi, anh trừng mắt quát mắng, còn cấm tôi không được đụng vào đồ của anh nếu chưa được cho phép. Tôi thấy lạ lắm, tại sao chỉ vì một đôi giày rách mà chồng lại nổi giận với tôi? Trong khi từ trước đến giờ, anh chưa một lần to tiếng với vợ.
Đoán đó là quà tình cũ tặng chồng, tôi ấm ức bỏ về nhà mẹ đẻ. 3 ngày sau, chồng tôi vẫn không gửi một dòng tin nhắn nào để xin lỗi mọi người ạ. Thậm chí tôi có bóng gió trên facebook, anh vẫn vờ như không đọc, không thấy.
Hôm qua vì không thể chịu được, tôi quyết định kéo vali về nhà. Thấy chồng, tôi lớn tiếng trách móc và hỏi rốt cuộc đó là người phụ nữ nào? Ai mà khiến anh phải nổi giận với vợ. Thế rồi chồng tôi thở dài: “Là mẹ anh”. Biết tôi đang rất khó hiểu, chồng mới giải thích. Thực ra anh là con riêng của bố, khi anh lên lớp 3 thì mẹ bỏ rơi, anh về sống cùng bố và mẹ cả. Dù xem mẹ cả như mẹ ruột nhưng anh vẫn luôn nhớ mẹ đẻ. Thế nhưng ngày gặp nhau cũng là lúc bà bệnh nặng, trước khi ra đi, bà để lại cho chồng tôi một đôi giày. Trải qua thời gian dài, đôi giày đã cũ nát nhưng chồng tôi chưa bao giờ bỏ đi.
Đến lúc này, tôi mới đồng cảm với chồng. Không ngờ anh lại có tâm sự như vậy. Bây giờ tôi rất muốn bù đắp cho chồng, nếu tôi mua một đôi giày y hệt như vậy, liệu tâm trạng anh sẽ khá hơn chứ?