Mặc quần áo cũ là chuyện bình thường?
Từ xa xưa, việc mặc lại quần áo cũ của người khác là chuyện bình thường. Đặc biệt đối với thế hệ cha mẹ chúng ta, trong ký ức của những người sinh vào những năm 1970, 1960, xã hội còn tương đối thiếu thốn về vật chất và điều kiện của mỗi gia đình không được khá giả.
Ngoài ra, các gia đình thời đó thường có nhiều hơn một con. Hầu hết, đứa trẻ sinh sau đều mặc lại quần áo của anh chị mình. Quần áo sẽ không bị vứt bỏ hoàn toàn cho đến khi quá cũ đến mức không thể mặc được. Ngay cả khi không mặc nữa cũng sẽ không trực tiếp vứt quần áo đi. Hầu hết thế hệ cũ sẽ cắt quần áo của họ thành từng mảnh và biến chúng thành những miếng vá để may sau này.
Nhưng khi xã hội tiếp tục phát triển và đời sống vật chất của chúng ta ngày càng phong phú hơn thì những thứ vốn là điều bình thường lúc đầu cũng dần trở nên ít đi cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn.
Ảnh minh họa
Mặc lại quần áo cũ có phải dấu hiệu của sự tiết kiệm?
Trẻ con vốn không mấy nhạy cảm nên cha mẹ thường cho chúng mặc quần áo cũ của người khác, điều này có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng cha mẹ không để ý đến ánh mắt ghen tị của con mình khi nhìn thấy những đứa trẻ khác mặc quần áo mới. Dù việc luôn mặc quần áo thừa của người khác cho con có thể tiết kiệm tiền nhưng tác hại mà nó mang lại cho con sẽ hủy hoại cuộc đời con.
Trong mắt người lớn, việc mặc lại quần áo cũ không phải việc gì to tát, nhưng đối với những đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt tư duy thì việc phải mặc quần áo cũ là một gánh nặng tâm lý, gây ảnh hưởng đến cảm xúc. Nó khiến trẻ mất hứng với sự trưởng thành trong tương lai.
Việc cho trẻ mặc quần áo cũ xin được, hoặc đồ thanh lý, seconhand khiến trẻ mất quyền lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận một cách thụ động. Do đó có thể khiến trẻ có những nét tính cách thụ động.
Việc mặc quần áo cũ cũng có thể làm tổn thương lòng tự trọng của trẻ, thậm chí ảnh hưởng đến việc trẻ tự đánh giá và nhìn nhận giá trị bản thân. Trẻ sẽ nghĩ rằng chúng không xứng đáng được mặc đồ tốt hơn, chỉ có thể mặc những gì người khác để lại. Ngay cả khi có những tốt, đẹp hơn ở phía trước, trẻ cũng không dám vươn tay ra nhận.
Những đứa trẻ phải mặc lại đồ cũ cũng có thể phải trải qua cảm giác thiếu thốn, làm nảy sinh tâm lý tiêu dùng bốc đồng khi lớn lên. Khi còn nhỏ, trẻ càng thiếu thốn bao nhiêu thì càng muốn bù đắp bấy nhiêu khi lớn lên.
Ảnh minh họa
Tâm lý bù trừ ở tuổi trưởng thành
Cái gọi là “tâm lý bù trừ” chủ yếu đề cập đến việc trẻ em đặc biệt ham mê nó do những khiếm khuyết về tâm lý và thể chất khi còn nhỏ. Khi trưởng thành, các em sẽ cố gắng hết sức để bù đắp những thiếu sót thời thơ ấu, dẫn đến hành vi tiêu xài hoang phí quá mức. Ví dụ, khi trẻ nhỏ, chúng luôn mặc quần áo cũ. Khi lớn lên và kiếm được tiền, chúng có thể tiêu hết tiền vào quần áo. Trẻ em không thể hình thành những quan niệm tiêu dùng đúng đắn và không thể lập kế hoạch kinh tế cho tương lai.
Dạy con tính tiết kiệm là một điều tốt. Tuy nhiên điều gì quá cũng sẽ không tốt. Rèn cho con thói quen tiết kiệm cũng vậy, có thể làm thu hẹp khuôn mẫu giáo dục mà bố mẹ muốn truyền tải cho con.
Khi cha mẹ giáo dục con cái về tính tiết kiệm, nên giáo dục làm sao cho trẻ hiểu rằng tiết kiệm là tận dụng tốt nhất những gì có thể, chứ không phải cắt giảm quá mức chi tiêu cần thiết. Hãy cùng con xây dựng kế hoạch chi tiêu hợp lý.
Nếu cha mẹ cố dạy con tiết kiệm một ít tiền nhưng lòng tự trọng của trẻ bị ảnh hưởng thì phương pháp giáo dục kiểu này có lẽ sẽ không mang lại hiệu quả gì.