Đêm đó, tôi không ngủ được. Anh nằm ngủ ngon lành ở bên cạnh, lâu lâu lại kêu tên nhân tình. Nghĩ cũng lạ, chúng tôi sắp thành người dưng đến nơi rồi mà còn ngủ chung giường được.
Không lâu nữa thôi, người nằm bên cạnh anh hằng đêm sẽ không còn là tôi nữa, mà là một người phụ nữ khác. Tôi đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng, nơi đây đã từng diễn ra những hành động ngọt ngào, yêu thương. Thậm chí là những cuộc cãi nhau long trời lở đất, những tưởng sẽ xa nhau sớm thôi nhưng rồi lại vuốt ve nhau làm hòa. Bỗng cơn buồn ngủ ập đến, tôi không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà đành tạm khép lại những mảng ký ức dang dở rồi chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, anh dậy sớm, mặc quần áo chỉnh tề, ngắm mình thật kỹ trước gương, vuốt vài cọng tóc không vào nếp rồi cầm hồ sơ rời đi. Anh nói cả hai không nên đi chung, sợ cô nhân tình bé bỏng của mình ghen. Tôi cười khẩy tự hỏi sao lại có người đàn ông trơ trẽn như vậy.
Cưới nhau suốt 1 năm qua, chúng tôi không có con nên việc ly hôn cũng trở nên thoải mái và dễ dàng hơn. Kết thúc phiên tòa, anh ôm eo ả nhân tình rời khỏi. Cả hai đi lướt qua tôi. Anh chợt dừng lại đưa tay ra muốn bắt tay tôi rồi kèm theo một câu.
– Anh chúc em hạnh phúc, vợ cũ.
Tôi cười khẩy, từ chối cái bắt tay của anh. Đơn giản là tôi không muốn chạm vào con người kinh tởm này một lần nào nữa.
– Anh cao thượng quá rồi đó. Nhưng tôi thì không cao cả được như vậy. Tôi mong anh đừng hạnh phúc, suốt đời không một ngày nào vui vẻ.
Nói xong, tôi rời đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên của cả hai.
Giờ đây, trong lòng tôi thoải mái lắm, chẳng còn vướng bận gì. Muốn đi đâu, ăn gì, làm gì đều rất tự do, có lẽ tôi đã sống hạnh phúc đúng như lời chúc của anh. Khi con người ta đã mạnh mẽ trải qua những phong ba bão táp trong cuộc đời thì chẳng còn gì có thể khiến họ đau đớn hơn được nữa. Những ngày mưa triền miên đã qua đi, giờ đây chỉ còn đợi chờ ngày nắng đẹp trở về mà thôi.
Một lần, tôi có hẹn đi café với một người bạn. Tình cờ tôi gặp Nhung – ả nhân tình của anh. À mà bây giờ phải gọi là vợ của anh ấy mới đúng. Cô ta đi với một người đàn ông khác, cả hai rất thân mật. Bỗng trong đầu tôi lại lóe lên một điều “quả báo không ở đâu xa, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn chờ đợi sẽ thấy ngay trước mắt”.
Chắc có lẽ anh vẫn chưa biết được cô ta ngoại tình đâu mà có biết thì cũng không làm được gì. Anh sẽ như tôi ngày xưa, sẽ biết được cảm giác phản bội đau đớn đến dường nào. Tôi nghĩ anh sẽ không khóc lóc, quỵ lụy và làm những hành động hèn nhát như tôi của ngày đó đâu. Nhưng tôi dám chắc một điều là anh sẽ hóa điên khi biết chuyện này. Và tôi đang rất vui vì anh không hạnh phúc. Một người đã nhẫn tâm cướp đi sự kỳ vọng, yêu thương của người khác như anh thì không xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Đợi đến khi hai người họ có những cử chỉ thân mật, tôi liền lấy điện thoại chụp lại rồi gửi qua cho anh với dòng tin nhắn: “May quá, cuối cùng thì anh cũng biết được cảm giác bị cắm sừng là gì” và kèm theo địa chỉ của quán.
Tôi tự nghĩ không biết anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi nhận được tấm hình đó. Tôi nấn ná lại một lúc lâu, uống hết ly trà nóng, cũng vừa kịp lúc anh đến. Anh không nói không rằng nhảy bổ vào đánh người đàn ông kia. Ả ta kéo mạnh tay anh rồi mắng chửi thậm tệ.
– Anh không lo được cho tôi thì để người khác lo. Đồ đàn ông vô dụng.
Màn kịch hay kết thúc cũng là lúc ả ta kéo tay người đàn ông kia rời khỏi. Anh điên tiết đấm liên tục vào tường, trong lúc tức giận đã làm vỡ chiếc ly thủy tinh cứa vào tay chảy máu rất nhiều. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh, bỗng trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tôi chấp nhận là một người ác độc chứ không cho phép bản thân mình làm thiên sứ đi ban hạnh phúc cho người khác. Phụ nữ có thiên hướng hy sinh, vị tha và bao dung. Tôi cũng là phụ nữ nhưng không làm được điều đó. Đàn bà đôi khi phải cho phép bản thân tàn nhẫn một chút, biết đâu sẽ thoải mái hơn.