Vợ chồng tôi cưới nhau đã 7 năm, có một cậu con trai gần 5 tuổi. Chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng, chưa từng có ý định sẽ ra ở riêng. Chồng tôi là con trai cả, sau còn 2 em gái cũng đã lập gia đình. Vậy nên việc sống chung được coi như là điều hiển nhiên không bàn cãi.
Bố mẹ chồng tôi đều đã về hưu, bố chồng là người hiền lành luôn thông cảm với con dâu nhưng ngược lại mẹ chồng tôi lại là người khó tính, luôn xét nét con dâu từng tý một.
Ngay từ lúc mới về sống chung, mẹ chồng đã thống nhất với chúng tôi rằng, việc đi chợ nấu cơm hàng ngày do mẹ đảm nhiệm. Tôi đi làm về sẽ hỗ trợ mẹ việc nhà. Còn ngày nghỉ cuối tuần, mẹ giao việc dọn dẹp nhà cửa cơm nước cho tôi để ông bà có thời gian nghỉ ngơi.
Ngày cuối tuần, mẹ thường gọi hai cô con gái lấy chồng ở gần nhà qua chơi rồi ăn uống nguyên ngày chủ nhật. 2 cô em gái được mẹ chồng nuông chiều, cưng như trứng nên không bao giờ đụng tay vào để làm hay dọn dẹp cùng chị dâu. Nhiều hôm thấy các em cứ ăn xong lại ngồi hát hò để tôi rửa một mình mấy mâm bát đĩa, chồng tôi bực mình mà nói: “Về nhà chơi các em phải có ý thức. Ai lại ăn xong đứng lên để chị dâu dọn hết một mình. Cùng là phụ nữ, lẽ ra các em phải hiểu nỗi vất vả của cảnh làm dâu chứ?”.
Nghe thấy chồng tôi nhắc nhở các em, mẹ liền nhảy vào bênh con gái: “Cả tuần tôi đã làm hết việc nhà cho rồi. Có mỗi ngày cuối tuần chẳng lẽ lại không làm được? Mà các em nó lấy chồng rồi về chỉ làm khách, sao lại bắt làm mấy việc nhà”. Kể từ đó mẹ chồng lại càng lạnh nhạt, thờ ơ với tôi hơn, còn 2 cô em chồng được mẹ bênh nên coi thường tôi ra mặt.
Ảnh minh họa. (Nguồn AI) |
4 năm trước, bố chồng tôi đột ngột lâm bệnh rồi qua đời. Không lâu sau mẹ chồng cũng ốm nặng, nằm liệt giường lúc mê lúc tỉnh. Trong thời gian ấy chỉ có một mình vợ chồng tôi chăm sóc, 2 cô em gái thấy mẹ vậy liền kêu than không có thời gian qua chăm vì còn bận đi làm. Nghe vậy, mẹ chồng tôi tỏ vẻ buồn bã và thất vọng.
Mẹ ốm nằm liệt giường, 2 cô con gái thi thoảng qua chơi mua cho bà ít bánh kẹo, hoa quả. Lắm khi bà lên cơn sốt giữa đêm, chỉ mình vợ chồng tôi đưa bà vào viện. Có lần 2 em chạy đến dúi cho chúng tôi vài trăm nghìn, hỏi thăm vài câu là hết trách nhiệm. Như thể đi thăm họ hàng bị ốm chứ chẳng phải mẹ đẻ nữa. Tôi bất mãn lắm nhưng lại nghĩ giờ vợ chồng tôi không chăm lo cho mẹ thì bà biết trông cậy vào ai? Cứ thế, vợ chồng tôi chăm mẹ thêm 2 năm nữa thì bà qua đời vì bệnh nặng.
Sau khi lo xong đám tang mẹ thì có người của văn phòng luật sư đột ngột đến thông báo bà để lại di chúc. Cả nhà chồng ai nấy đều ngạc nhiên, mặc dù mẹ ở với vợ chồng tôi suốt nhưng chúng tôi cũng không hề biết đến chuyện di chúc này.
Đáng ngạc nhiên hơn, trong di chúc mẹ nói để lại toàn bộ tài sản cho vợ chồng tôi. 2 cô em gái không ai được thừa hưởng một xu nào hết! Vợ chồng tôi nghe xong ngớ hết người, còn hai em vô cùng tức giận. Họ trách vợ chồng tôi đã giở trò để mẹ chồng lập bản di chúc nực cười kia, rồi bắt chúng tôi phải chia đều tài sản.
Tất nhiên là chồng tôi không chịu, chồng tôi bảo do mẹ tự cho chứ chúng tôi có tranh cướp đâu. Trong bản di chúc, mẹ nói rõ vì vợ chồng tôi có lòng hiếu thảo, chăm sóc bà chu đáo những năm cuối đời nên đã được bà trao cho toàn bộ tài sản. Nghe đến đây, cả hai im lặng một lúc rồi bỗng khóc như mưa, xin xỏ anh chị chia cho một phần. Về phần mình, tôi cảm thấy rất xúc động. Sau tất cả, mẹ cũng đã ghi nhận tấm lòng của vợ chồng tôi.