Người được nhắc đến chính là hoàng hậu Trương thị của Đường Túc Tông. Nếu nhìn vào toàn bộ hậu cung triều Đường, Trương thị chính là một trong những hoàng hậu tàn nhẫn và tham vọng nhất. Bà không từ thủ đoạn, sử dụng mưu mô, kết bè kết phái để thao túng quyền lực một cách tinh vi.
Trương hoàng hậu là người có tham vọng chính trị rất lớn, luôn mong muốn trở thành một “Võ Tắc Thiên” hay “Vệ hoàng hậu” thứ hai, có thể thao túng triều đình. Tuy nhiên, bà lại bị giam hãm trong nội cung, không thể kết nối với bên ngoài. Chính vì vậy, bà bắt đầu tìm kiếm trợ thủ để thực hiện mưu đồ.
Sau một thời gian tìm kiếm, Trương thị đã chọn được một người để liên kết – đó là Lý Phụ Quốc, hoạn quan đầu tiên trở thành tể tướng trong triều Đường. Trương thị đã lợi dụng Lý Phụ Quốc, trước tiên hại chết hoàng tử, sau đó hướng mục tiêu đến thái tử, mong muốn cùng Lý Phụ Quốc phối hợp, lật đổ thái tử và đưa con trai bà lên ngôi.
Nhưng Lý Phụ Quốc không phải là kẻ dễ đối phó. Bề ngoài, hắn hợp tác với Trương thị, nhưng thực chất lại coi bà là quân cờ, ngấm ngầm giăng bẫy. Với tính cách kiêu ngạo và hống hách của Trương thị, bà khó lòng chấp nhận việc này.
Cuối cùng, mối quan hệ giữa Trương thị và Lý Phụ Quốc đổ vỡ. Không những kế hoạch phế truất thái tử thất bại, mà Trương thị còn bị Lý Phụ Quốc căm ghét, cho người sát hại bà. Khi Đường Đại Tông lên ngôi, ông đã giáng Trương thị từ vị trí hoàng hậu xuống làm thường dân, coi như đã định đoạt cuộc đời bà.
Nhưng, khi còn nhỏ, Trương thị không hề như vậy. Sinh ra trong một gia đình danh giá, bà từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo. Khi Túc Tông Lý Hanh còn là thái tử, bà đã được đưa vào phủ, trở thành thiếp yêu được sủng ái. Sau này, khi chứng kiến triều Đường suy yếu sau loạn An Sử, bà nghĩ rằng mình có cơ hội chiếm quyền nên đã dấn thân vào cuộc đấu tranh quyền lực, lấy đó làm mục tiêu. Nếu đặt vào thời hiện đại, có thể nói Trương thị là ví dụ điển hình của “hoàn cảnh tạo nên con người”.
Tuy nhiên, vào thời Đường Túc Tông, hoạn quan can thiệp chính sự đã gây ra nhiều rắc rối cho hoàng tộc, đe dọa đến sự tồn vong của triều đại. Vì vậy, Đường Đại Tông đã quyết định giáng chức Trương thị để răn đe những phi tần khác trong hậu cung, không cho họ có cơ hội thao túng triều chính. Có thể nói, với những tội ác của mình, Trương thị không bị oan uổng, đúng là “chết không đáng tiếc”.