Quý lắm bác mới nhờ chứ không đừng hòng mà bác cho giúp! Có ai như em không ạ, lần đầu ra mắt gia đình nhà người xong làm đống việc giờ cứ có cảm giác sợ lấy chồng, không muốn lập gia đình ấy ạ.
Vừa về, sau màn chào hỏi qua loa, cũng không hỏi nhiều đâu ạ thì 2 bác bảo 2 bác đi ra chợ mua đồ, em giúp bác lau cái sàn nhà để người yêu e đi tưới cây ạ. Lau sàn, quét sàn xong thì đúng lúc 2 bác về, lại nhờ em nấu cơm, mấy việc cơ bản như nhặt rau, chiên trứng, rán đậu, rán cá,… Chuẩn bị cơm nước xong thì “cháu sắp xếp mâm bát giúp bác, vội quá, có 9 người ăn nhé”. Lại huỳnh huỵch đi sắp xếp đũa bát thìa gia vị. À trong lúc em làm đồ ăn còn hỏi em biết chặt gà không nhưng em bảo tay em yếu nên mới nhờ người khác.
Trong lúc ăn thì em ngồi mâm kiểu các em, các cháu, các chị, phải ngồi gỡ tôm hấp, bóc cua, lấy trứng thịt xong còn cho cháu anh người yêu ăn. Mà thằng bé nó quấy, vừa ăn vừa nghịch, chị ngồi mâm em “Hộ chị tí” Ăn xong thì lại nói em xuống rửa bát cùng em gái của anh người yêu còn anh người pha trà rót nước cho mọi người…
Ảnh minh họa
Coi như xong tất cả mọi việc em mệt nhừ người, ai nhìn thấy em cũng mệt mỏi thì được câu bác gái: – Các bác coi cháu như người nhà mới vậy đấy. Quý lắm bác mới nhờ chứ không đừng hòng mà bác cho giúp! Úi em là em xin, em thì không dũng cảm để bật lại chỉ vâng cái rồi tự nhủ bản thân sẽ không lấy chồng, hay ít nhất là không làm dâu nhà này, thật sự đấy ạ, mới lần đầu ra mắt coi như người nhà mà làm cả đống việc.
Người nhà nào chứ người nhà kiểu này em chịu… có chị nào từng có cảm giác như em không?