Chồng tôi là con một trong gia đình. Vì thế sau khi kết hôn, chúng tôi phải sống cùng bố mẹ anh. Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ việc sống chung với mẹ chồng là hoàn toàn bình thường. Cho đến khi chúng tôi sống cùng một mái nhà. Nói đến mẹ chồng tôi, bà là người khó tính, lại rất quan trọng chuyện nối dõi trong nhà.
Ngay từ khi tôi về làm dâu, mẹ chồng đã tuyên bố, dù sinh 2 hay 3 đứa con thì điều bắt buộc là phải có một đứa cháu trai, sau này còn chống gậy. Lúc đầu tôi nghĩ mình khỏe mạnh, lại học mót mấy chia sẻ trên mạng thì sẽ có con trai thôi. Nào ngờ chuyện sinh con không hề đơn giản.
Lần đầu mang thai, tôi không có kinh nghiệm nên vẫn đi giày cao gót. Hôm đó chẳng may sảy chân, tôi bị ngã và không giữ được con. Biết chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên chồng không trách cứ. Chỉ có mẹ chồng của tôi là tối ngày chì chiết.
Tôi mới mất con 2 tháng, chưa gì mẹ chồng đã bắt phải “thả” để tiếp tục có thai. Không những vậy, bà còn mang rất nhiều thuốc bổ không có nguồn gốc rồi bắt tôi uống. Hôm vừa rồi, tôi uống một loại thuốc của mẹ chồng, đến nỗi bản thân bị đau bụng mấy ngày trời. Vì thế nên từ đó, tôi không còn uống thuốc mà mẹ chồng mang về nữa.
Thấy tôi không chịu uống thuốc, lại chẳng có động thái muốn sinh con tiếp, mẹ chồng suốt ngày dằn hắt. Chiều qua vì không chịu được, tôi đã nói lại vài câu. Thế là sẵn chậu nước trên tay, mẹ chồng hất thẳng vào mặt và đuổi tôi đi khỏi nhà.
Đúng lúc ấy, chồng tôi liền kéo v đi. Anh tuyên bố: “Mẹ đã làm vậy thì bọn con đi”. Thế rồi để mặc mẹ gào khóc, chồng tôi vẫn phóng xe đi. Điều tôi không ngờ là anh có ý định ra ngoài ở thật mọi người ạ. Mấy hôm nay, mẹ chồng có ý xuống nước với tôi. Bà còn nói tôi hãy thuyết phục chồng để từ bỏ ý định ra ở riêng. Tôi thấy khó xử quá, mọi người cho tôi lời khuyên được không?