Yêu 5 năm thì Cường và Lan cũng được đền đáp bằng một đám cưới đẹp như mơ, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ với Lan khi có số hưởng lấy được người chồng giỏi giang lại thành đạt. Thú thật thì Lan cũng thấy mình may mắn, cứ tưởng mấy năm yêu thì cuộc hôn nhân sẽ viên mãn lắm. Nào ngờ cưới nửa năm nay Liên có nỗi khổ không dám nói đó là ứ mỗi lần ân ái xong thì Cường lại bảo là làm việc nên xuống phòng khách ngủ.
Ban đầu thì Lan tin chồng làm việc thật, thế nhưng ngoài việc ân ái ra thì Cường không hề ngủ chung giường với mình khiến Lan lo lắng vô cùng. Thà rằng nếu chồng ngoại tình thì Lan còn có cớ để đánh chửi, chứ đằng này Lan không phát hiện được chồng mình làm sai bất cứ một điều gì cả. Bạn bè Lan cứ bảo rằng chồng cô bị gay, ấy thế nhưng trong chuyện chăn gối thì cả hai vợ chồng đều rất thỏa mãn, thậm chí việc gạ gẫm chủ động cũng là Cường chứ không phải Lan nên không đời nào chồng cô bị gay được.
Không muốn suy nghĩ nhiều hôm sau cuộc ân ái thì Lan kéo chồng ngủ lại nhưng vẫn như cũ Cường kêu phải làm việc.
– Chồng à? Anh hết yêu em rồi đúng không? Ngày xưa yêu nhau em “cấm vận” anh khổ sở lắm mà…sao giờ cười về anh không thèm ôm em ngủ chứ? Vợ chồng mình mới cưới được nửa năm mà đã thế này thì em phải làm sao chứ? Em cảm giác như mình không phải vợ anh mà chỉ là lúc anh muốn “chuyện ấy” thì mới tìm đến em mà thôi.
– Vớ vẩn, em lại nghĩ linh tinh rồi đấy. Anh không yêu em thì yêu ai chứ? Đúng là ngốc mà.
– Vậy sao anh không ôm em ngủ như nhiều ông chồng khác? Người em đâu có hôi hám gì chứ?
– Tại anh bận việc thật mà. Cưới xong, dự án tồn nhiều nên anh phải giải quyết. Hơn nữa anh lại bị chứng mất ngủ, sợ lại khiến em thức giấc. Đợi anh một thời gian nữa thôi..anh trị hết chứng buồn ngủ là ngủ với em nhé.
Thấy chồng nói vậy Lan gật đầu đồng ý rồi, tưởng chồng mất ngủ thật cô cũng mua thuốc rồi hầm hạt sen cho chồng ăn. Thế nhưng tình hình chẳng có gì thay đổi cả, muốn mọi chuyện ra ngô ra khoai nên hôm đó ân ái xong Lan bắt chồng ngủ với mình bằng được.
– Đêm nay anh đừng hòng xuống phòng khách ngủ. Em chán cảnh cưới chồng mà phải ngủ một mình lắm rồi.
– Nhưng mà…
– Em không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa. Từ bây giờ nếu anh trốn ngủ với em thì em sẽ tự lấy dao cắt tay đấy.
Thấy vợ nói vậy thì Cường gật đầu ngủ cùng vợ nhưng anh nói.
– Muốn anh ngủ cùng em cũng được. Vậy thì em lấy cho anh chiếc khăn thật dài nhé.
– Khăn á? Nhưng để làm gì chứ?
– Thì em cứ lấy đi rồi biết.
Đến khi Lan đưa khăn cho chồng thì cô choáng váng khi thấy chồng quấn khăn hết khắp miệng. Hoảng sợ Lan đòi cởi hết ra.
– Anh làm gì vậy hả?
– Phải làm vậy thì em mới ngủ được. Thật ra anh không phải bị mất ngủ mà anh bị chứng ngủ ngáy…anh ngáy to lắm. Đến mẹ anh còn khiếp nữa đấy, nên anh sợ em không ngủ được mới phải ngủ phòng khách chứ anh muốn ôm vợ lắm. Cứ để anh bịt miệng lại như này rồi ôm vợ ngủ nhé.
– Không…anh cởi ra đi. Dù ngáy to em cũng chịu được. Bịt thế này khó chịu lắm.
Vừa nói Lan vừa ôm chồng, cô hạnh phúc lắm vì chỉ với hành động nhỏ đó mà chồng đã rất yêu thương cô. Đêm đó đúng là Lan có hơi khó ngủ vì tiếng ngáy của chồng nhưng mà cô vẫn cố gắng tập chịu đựng vì thà chịu tiếng ngáy còn hơn là phải ngủ một mình.