Nào ngờ khi đến ngày chung sống cùng nhau thì cự cãi liên miên. Tôi không nhường vợ, vợ lại càng không muốn thua tôi. Mâu thuẫn ngày một nhiều, tình cảm càng phai nhạt đi.
Đến một lần vợ chồng cãi vã long trời lở đất, tôi và vợ quyết định ra tòa ly hôn. Khi ấy lửa giận hai bên phừng phừng, cứ nghĩ rằng chỉ có ly hôn rồi mới thấy dễ chịu hơn. Vậy là ngay hôm sau chúng tôi cùng nhau đi nộp đơn ly hôn. Khi vừa bước ra khỏi tòa án, tôi thấy vợ tái mặt, ngồi sụp xuống nôn khan bên đường. Tôi hoảng lên chạy tới đỡ vợ dậy.
Tôi hỏi có phải dạo này vợ ăn uống không đúng cử nên bị đau bao tử hay không? Vợ tôi nói cô ấy ăn uống rất điều độ nhưng không hiểu sao mấy ngày nay cứ thấy buồn nôn. Tôi ngờ ngợ nghĩ ra, hỏi về chu kỳ đã tới chưa. Ngày trước ở cùng chị gái, khi chị ấy mang bầu cũng thường nôn khan giống vợ tôi bây giờ.
Vợ tôi nghe thế thì ngẩn người nhớ ra đã trễ chu kỳ mấy nay. Tôi vừa bất ngờ vừa hoang mang, nhưng quả thật vẫn có chút mừng rỡ. Tôi không suy nghĩ nhiều nữa, vội lao vào tòa án rút lại đơn ly hôn. Sau khi đi khám, vợ tôi đúng là đã mang thai được 5 tuần.
Vì sự xuất hiện của đứa bé mà vợ chồng tôi lại dẫn nhau về nhau. Tôi và vợ bớt cự cãi lại, nghĩ rằng đã có con rồi thì phải cho con một mái ấm yên vui. Tôi cũng thầm cảm ơn đứa trẻ này xuất hiện đúng lúc, đã giúp vợ chồng tôi trở về bên nhau.
Nhưng từ tháng thứ 4 của thai kỳ, vợ lại đổi tính khó khăn hơn. Ngày trước dù chúng tôi cãi vã nhau nhiều nhưng cô ấy cũng không tới mức khó tính như bây giờ. Tôi biết là phụ nữ mang thai thường nhạy cảm hơn bình thường. Nhưng ngày trước dù tôi ngủ ngáy vợ tôi cũng chẳng than phiền gì. Vậy mà giờ cô ấy bắt tôi phải ra phòng khách ngủ. Ngặt nỗi phòng khách chẳng có máy điều hòa, còn nhiều muỗi, tôi chịu không nổi.
Không chỉ vậy, cô ấy còn khó khăn trong ăn uống, lần nào lên bàn ăn cũng chê bai chẳng muốn đụng đũa. Tôi biết là mình phải nhịn vợ bầu, nhưng mà nhiều lúc tôi đi làm về cũng căng thẳng áp lực, lại nghe cô ấy cạnh khóe than thở tôi thật sự rất mệt. Giờ tôi phải làm sao đây?